Bướm lạ (Tập thơ, phần 4) Thủy Điền

 

 

 

THỦY ĐIỀN

 

 

 

 

Kết mối duyên tơ

 

Trăng mười chín tròn như tổ bánh

 

Méo mó dần theo tiếng thời gian

 

Anh sắp già theo tiết đổi sang

 

Em cũng thế, má hồng phai nhạt

 

 

Thôi thì để thưa cùng hai Bác

 

Cho đôi ta được nối duyên tơ

 

Hai đứa sẽ… thành đôi chồng vợ

 

Một gia đình hạnh phúc trăm năm.

 

 

 

Nét đẹp trời sinh

 

Trời sinh em thật là xinh

 

Anh đây cũng thế, mắt tinh vô cùng

 

Nhìn em đôi má đỏ bừng

 

Da hồng, mắt ngọc, một vầng trán cao

 

Lời ăn, tiếng nói, ngọt ngào

 

Nụ cười, mái tóc dạt dào đong đưa

 

Nhô cao sóng mũi dọc dừa

 

Đẹp sao là đẹp, nắng mưa ghen hờn.

 

 

 

Mộng ước bay xa

 

Lá Trầu xanh long lanh đáy giếng

 

Buồng cau dầy in bóng trên sân

 

Công mẹ tôi ngày tháng vun trồng

 

Chờ con lớn liệu bề gia thất

 

 

Giờ trưởng thành. Mẹ già đã khuất

 

Lá Trầu xanh vàng nhạt chơ vơ

 

Buồng Cau dầy héo võ, ruột khô

 

Người cũng thế, già thêm tí nữa

 

 

Thời gian chẳng một lần dám hứa

 

Chuyện ngày nay, khác hẳn ngày mai

 

Mơ ước chi để rồi ngang trái

 

Thà lặng yên may, rủi mặc tình.

 

 

 

Chiếc nón thân quen

 

Cây cầu ngang bắc nhịp

 

Giữa phố thị - làng quê

 

Em tôi đi và về

 

Ngày sớm, chiều hai buổi

 

 

Miệng nở nụ cười tươi

 

Áo bà ba lóng lánh

 

Chiếc nón vành quai xanh

 

Đứng nhìn không mỏi mắt

 

 

Bao năm dài xa lắc

 

Biền biệt nơi xứ người

 

Áo bà ba thui thủi

 

Vắng bóng người trong theo

 

 

Ngày về qua khắp nẻo

 

Tìm lại bến cầu xưa

 

Chiếc nón không còn nữa

 

Áo bà ba đi xa

 

 

Đứng nhìn cây cầu già

 

Nhớ em tôi một thuở

 

Nhớ chiếc nón bài thơ

 

Tiếc, cô nàng năm xưa.

 

 

 

Kìa quê ta

 

Anh hãy nhìn. Kìa quê em đó

 

Tiền giang , xanh ngát những hàng dừa

 

Bao la vàng lúa gió đong đưa

 

Hồng hồng, đỏ đỏ Ong, vàng Bướm

 

Sánh lượn bên nhau báo hiệu mùa

 

 

Em hãy nhìn xa. Kìa xóm nhỏ

 

Hàng tre chen bóng ánh Tà dương

 

Nhấp nhô mấy mái, tựa ven đường

 

Quê anh năm tháng quen mùi nắng

 

Đêm lạnh Miền đông gió chẳng lường.

 

 

 

Quyến rủ

 

Trước cổng nhà ai sao lắm hoa

 

Trắng, vàng, Hồng, đỏ nở là… đà

 

Xinh như con gái tôi thường mộng

 

Mỏi mắt, chân gầy chẳng muốn xa

 

 

Quả Tim hồng

 

Tôi cũng như ai, cũng là người

 

Khi tình bội bạc cũng buồn thôi

 

Cũng đau, cũng xót xa nhiều lắm

 

Đâu như cây cỏ đứng giữa trời.

 

Còn tiếp.....còn tiếp

Thủy Điền

 

 

 

 

 

 

 

Kommentar schreiben

Kommentare: 0

 

Một Kiếp Người

 

Anh đã cho em nửa cuộc đời

Cho con phân nửa của phần tôi

Phần tôi phân nửa, phần phân nửa

Cho thơ làm tựa viết thành lời

 

Thế là, tôi đã cho, cho hết

Xin người, thơ phú chớ phụ tôi

Ngày mai khi trở về cát bụi

Bia tôi xin tạc  "Một Kiếp Người" .

 

Thủy Điền