Lê Hoa
Rốt Cuộc Rồi
Mỗi năm cây lớn một vành
Da cằn, vỏ úa, thân cành lớn cao
Còn người chẳng biết thế nào
Tăng cao bao tuổi, khổ đau chất chồng
Kiếp người là vạn số không
Có ai nằm xuống mà trông thấy gì
Làm cây cũng chẳng được chi
Ngày tàn có lẽ còn bi hơn người
Đương thời mường mượt xanh tươi
Hết thời đem đốt tan vùi thành tro.
Lê Hoa
01-10-2016
Kommentar schreiben