Nhà Thơ Lê Kim Thượng
1. Mộng Dữ
Anh nằm mộng, thấy anh thành muông thú
Chẳng biết làm gì, đi xuống đi lên
Anh hả miệng giả làm con vượn hú
Trăng chưa tan, mà bóng ngã lăn kềnh !
Anh nằm mộng, thấy anh thành bóng núi
Lưng nghe đau, khi cây cỏ nẩy mầm
Điều rất lạ, là khi lòng đau nhói
Anh yêu đời và quán triệt nghĩa trăm năm !
Anh nằm mộng, thấy người anh chín đỏ
Chim muông về chia chát trái nhân sinh
Anh hốt hoảng nhận ra đời cam khổ
Đốt hương đêm, xem máu chảy trong mình !
Anh nằm mộng, thấy tiền thân rực lửa
Cả người xoay theo nhật thực u minh
Khi thần thánh đã ngã người nôn mửa
Hào quang xưa đã xuất hiện nguyên hình !
Anh nằm mộng, thấy mắt xanh như ngọc
Cõi thế nhân, anh nhìn thấu tị hiềm
Lòng quá nãn, khi hiểu mình bất lực
Nghe tan hoang dữ dội cõi mê thiền !
Anh hết mộng, khi lòng anh thấm mệt
Những mê đời theo dằn vặt nhiễu nhương
Khi đất trời này chìm trong Hư – Thực
Là tâm linh anh đạt đạo vô thường !
2. Cõi Người Ta
Ta với cuộc đời, như cơn lốc
Quay quắt trăm năm những điệu buồn
Ta với cuộc đời, như gió cuốn
Lang thang ở trọ nhà qua nhà
***
Ta với cuộc đời, như chiếc lá
Mới mọc chồi non đã úa vàng
Ta với cuộc đời, như đám táng
Sống vật vờ như chết chưa chôn
***
Ta với cuộc đời, như hoàng hôn
Sống chẳng bao năm đã chớm già
Lỡ mang kiếp làm người hóa đá
Có buồn gì cũng vậy mà thôi !
3. Đất Trích
Ngày đáo xứ em buồn dễ sợ
Nơi đây mù mịt khói quan biên
Chiều say chợt nhớ về phố chợ
Thương ta đời oằn gánh oan khiên
Rừng dựng chân mây rừng u tịch
Đường xa hiu hắt bóng nhạn về
Thời mạt dấn thân lầm Đất Trích
Thương quê nhà lạc nẻo sơn khê
Lâu nay xuôi ngược dòng định mạng
Mõi vó trăm năm bước thẫn thờ
Núi chắn, rừng ngăn, chiều lãng đãng
Thở một tiếng dài động căn cơ
Lâu riết đâm khùng như trái đất
Cũng vu vơ hết sáng lại chiều
Hát quẩn quanh bài ca tàn tật
Lòng nhớ nhà quyện khói hắt hiu
Buông thân rớt xuống đời khinh bạc
Tráng sĩ buồn thiu một chỗ nằm
Lâu năm sầu dấy lên bát ngát
Về đâu, về đâu, cuộc trăm năm ?
Rượu uống, đôi khi cuồng bất tử
Túm áo người xưa đòi ấn công hầu
Không lẽ suốt đời làm lê thứ ?
Nhớ kiếp xưa, đội mảo mang râu
Thương ta trọn một đời mây nổi
Theo bóng công hầu lắm gian nan
Bây giờ người trốc trơ già cỗi
Vỗ bụng mình thấm ý cười khan !
Nha Trang, tháng 10. 2016
Lê Kim Thượng
Kommentar schreiben