Thơ Lê Hoa
Luận Cổ, Suy Kim
Mùa đông gió lạnh thổi dồn
Ngồi bên gác vắng cô đơn, khói lòa
Thắp đèn đọc truyện Trung hoa
May mà thâu được năm ba chuyện đời
Xa xưa tận mút phương trời
Có nàng thiếu phụ một thời vang danh
Phu nhân gã tướng Án Anh
Thương dân, thương quốc, tướng đành giơ tay
Ỷ danh, ỷ hổ, ỷ tài
Ngồi trên chín bệ, chấu mài dân đen
Hét la những kẻ thấp hèn
Xem thường thiên hạ, chê khen tiện tùy
Đêm về nàng mỏi chân quì
Xin chàng hãy cố, nghĩ suy dân lành
Hung hăng khắp chốn tung hoành
Nhìn người vợ trẻ, ai đành cuồng ngông
Dân đen thôi hết xiềng gông
Cuộc đời no ấm, thong dong làm người
Một lời, một tiếng để đời
Đàn bà ngày ấy, gương soi sau nầy
Ngày nay cơm bát vẹn đầy
Thiếp nào có nghĩ, đến ai bao giờ
Tướng quân không chỉ vét vơ
Thừa quyền ,thừa chức làm ngơ đủ điều
Chẳng nghe một tiếng nàng kêu
Răn chàng thôi chút quan liêu dân nhờ
Thế mà lại cứ nhởn nhơ
Nhìn đời bằng ánh mắt mờ trong đêm
Ngồi buồn luận cổ, suy kim
Thật là ngang trái, triền miên kiếp người.
Lê Hoa
13-01-2017
Kommentar schreiben