Nhà Thơ Trương Thị Thanh Tâm
Đêm Mưa Buồn
Trời tháng bảy mưa buồn mưa sướt mướt
Ánh đèn vàng nhòa nhạt dưới mưa bay
Quán bên đường giờ nầy còn mở cửa
Đèn tắt rồi em chắc đã ngủ say
Tôi ở đây phố đêm như xa lạ
Ly cà phê vị đắng chát trên môi
Mưa chưa tạnh vài giọt mưa thấm áo
Thuốc chưa tàn đèn hắt bóng mồ côi
Tình đến rồi đi như trò cút bắt
Khi thật gần đôi lúc lại xa xôi
Biết tìm đâu ngày tháng cũ qua rồi
Hờn giận cứ lớn dần từng đợt sóng
Bước loanh quanh cứ đi tìm lấy bóng
Mây đen giăng che khuất lối đường về
Mưa bất chợt bóng âm thầm chạy trốn
Tôi chim trời lạc lõng giữa mù khơi
Đêm thức giấc nghe đời sao quá lạ
Con sông dài phía trước đã chia đôi
Em tô son cho thêm thắm bờ môi
Tôi còn lại dấu tích buồn hoang phế!
Trương Thị Thanh Tâm
Mytho
Kommentar schreiben